Hoa trà và hồng đỏ. 37 lượt thích / 178 lượt đọc. Yêu thích Đọc Truyện. "Bông hồng kia, giá chúng ta gọi bằng một cái tên khác thì hương thơm cũng vẫn ngọt ngào." (Juliet, "Romeo and Juliet") Ghi chép về quá trình chăm cây hoa hồng đỏ tới khi mùa đông đến. Số Đỏ Chương 1 SỐ ĐÀO HOA CỦA XUÂN TÓC ĐỎ MINH+VĂN=VĂN MINH LÒNG THƯƠNG NGƯỜI CỦA BÀ PHÓ ĐOAN Lúc ấy vào độ 3 giờ chiều, một ngày thứ năm. Trong khu sân quần mà bên ngoài là những hàng ruối kín mít, chỉ có một sân hữu là được hai người Pháp dùng đến. Hai đứa trẻ nhỏ tuổi uể oải đi nhặt những quả bóng để nén cho hai người Tây. DS Chương Đọc Truyện Nội dung truyện Số Đỏ "Lúc ấy vào độ 3 giờ chiều, một ngày thứ năm. Trong khu sân quần mà bên ngoài là những hàng ruối kín mít, chỉ có một sân hữu là được hai người Pháp dùng đến. Hai đứa trẻ nhỏ tuổi uể oải đi nhặt những quả bóng để nén cho hai người Tây. Mồ hôi ướt đầm áo, hai người này cũng chơi uể oải như những nhà t Giới thiệu: Tiểu thuyết Số đỏ là câu chuyện kể về Xuân, thường gọi là "Xuân tóc đỏ". Xuân là một cậu bé, một đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ, sống bằng nghề trèo me, trèo sấu kiếm tiền sống lay lắt qua ngày… Vì từ nhỏ mồ côi, không ai nuôi dạy, nên bản chất của Xuân bị tha hóa, hắn có những hành động vô giáo dục nên bị cớm bắt giam. Trại Hoa Đỏ - Chương 23 Không chốn dung thânHắn sợ. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy sợ. Hắn đã từng lăn lộn khắp năm châu bốn bể, từng tự tay đâm mũi. Trại Hoa Đỏ Các chương truyện đang đọc. i0CycS. Số đỏ III CON GIỜI, CON PHẬT QUỶ CỐC TỬ PHỤC SINH MỘT CÁI GHI ÂN Sau mấy tiếng còi un un dữ dội nghe như tiếng gầm của một thứ lợn rừng kỳ quái, chiếc xe chờ ba phút thì có một tên gia nhân chạy ra mở toang hai cánh cửa sắt, đón xe từ từ vào sân. Những cây liễu, cây phù dung, cây xương rồng lào, cỏ tóc tiên, những đôn sứ, những luống hoa lạ, hiện mập mờ dưới ánh đèn điện ở ngoài phố chiếu vào vườn của cái nhà tây đồ sộ kiểu biệt thự... ngần ấy thứ kích thích rất mạnh vào tâm trí của Xuân. Lần đầu ! Nó cảm thấy đời nó từ nay mà đi dễ thường đã vào một kỷ nguyên mới. Còn ông lão thầy số thì cứ thỉnh thoảng lại lườn nó một cách đắc chí và trợ lực cho sự lườm nguýt của ông bằng cách lấy khuỷu tay thích vào mạng mỡ Xuân Tóc Đỏ đánh hự một cái. Ngồi cạnh người tài xế trầm ngâm, Xuân không dám phản đối lại bằng cách gì. Xe đỗ trước mười hai thềm xi măng. Người tài xế xuống mở cửa xe. Bà Phó Đoan dù Nhật, ví da, và chó bước xuống. Ông lão thầy số cũng ôm lấy cháp, ô và chiếu... Xuân xuống sau cùng... thì chiếc xe quay vào nhà chứa xe. Một người đàn bà mà y phục tỏ ra là gia nhân vội chạy xuống đỡ những cái đồ cồng kềnh cho bà chủ. Bà này hỏi - Cậu đâu ? Cậu làm gì ? - Bẩm... cậu tắm. - Cậu tắm à? Thế cậu xơi cơm chưa? Rồi không đợi trả lời bà quay lại sau, bảo - Chị Ba ! Sao chị lại để cậu ấy tắm ở đây thế này? Ai lại sềnh sềnh ra thế ! - Bẩm... cậu vòi thế, không chiều thì cậu lại khóc ! Trong cái chậu thau khổng lồ, một cậu bé to tướng béo mũm mĩm, mặt trông ngẩn ngơ, giá đứng lên thì ít ra cũng cao lớn hơn một thước tây, ngồi vầy nước như một đứa trẻ lên ba. Chung quanh cái chậu thau có vô số đồ chơi bầy la liệt... Nào là con chó bông, con búp bê, cái ô tô, cái tầu bay, cái kèn... Bà chủ vừa đặt con chó xuống vừa nhanh nhẩu nói - À cậu tắm ! Cậu của me ngoan. Me đi vắng, ở nhà có đứa nào đánh cậu không ? Loulou Huýt! Huýt... Bà Phó vừa huýt hai tiếng còi thì con chó đã giơ hai chân trước lên, run run hai chân sau, cố đứng, lưỡi lè dài, ra ý chào cậu bé ngồi tắm. Cậu này đang bần thần vầy nước bắn toé ra xung quanh chậu, thấy thế thì cau mặt, nguẩy đầu một cái mà rằng - Em chã ! - Thôi thế me xin lỗi cậu vậy ! Me thơm cậu nhé ! - Em chã ! Bà Phó đứng tần ngần hồi lâu, lại hỏi - Thôi thế cậu cứ tắm cho ngoan rồi vào ăn cơm với me nhé ? - Em chã ! - Ờ, thế thì thôi vậy. Thế cậu yêu me thì cậu thơm me đi nào. Tức thì cậu bé đứng lên... Chao ôi! Cậu bé nhưng mà cậu đã nhớn lắm. Trần truồng, nồng nỗng, cậu đứng lên cao tồng ngồng mà hôn mẹ. Cảnh tượng ấy nếu không có cái giá trị quái gở, ít ra cũng hay ho chẳng kém một tấm ảnh khiêu dâm! Cậu con bà Phó, theo lời bọn gia nhân kém giáo dục, thì đã "đủ tư cách" lắm rồi. Muốn xoá sự ngạc nhiên trên mặt Xuân và ông thầy số, bà này quay lại hợm hĩnh phân bua - Con giời con Phật đấy ! Thầy số hiểu ngay đó là một ông con cầu tự, chỉ có Xuân là hãy còn ngẩn mặt ra. Bà Phó quay vào nhà. Chưa chi lại thấy tiếng khóc chu chéo sướt mướt của cậu bé. Bà quát - Chị ba đâu ! Cậu bé gào thét - Cậu vào mí cơ! Cậu vào mí ! - Chị ba ! Mau lên, lau cho cậu rồi cõng cậu. Trên lưng người đàn bà, cậu bé khổng lồ ấy còn ngây ngô rún rẩy bắt chước người cưỡi ngựa, miệng kêu "Nhong ! nhong ! nhong!" Thấy chướng mắt quá thể, Xuân không thể chịu được. Nó lẩm bẩm trong cổ họng "Mẹ kiếp! chứ con với chả cái !" Đến cửa phòng khách, bà Phó chỉ tay - Các người ngồi đây chờ tôi. Rồi bà vào một buồng khác. Trong khi chờ đợi, hai người này cứ thấy cậu bé nhớn tướng ấy, mặc áo nhưng không mặc quần, ngẩn ngơ ló đầu vào cười, rồi lại giấu mặt đi, rồi lại ló mặt vào, rồi lại cười... Cái áo lá bằng lụa mỡ gà, trước ngực có dấu ấn son đỏ to tướng, sau lưng cũng thế. Chung quanh cổ, một cái vòng vàng đeo nặng chĩu, một chiếc khánh vàng với một cái gối quạ. Thấy tiếng chị ba nói như van lơn - Cậu Phước mặc quần vào, đi. - Em chã ! - Mặc quần vào, không ông ấy cười cho, đi ! - Thế bắt ông ấy cho em chơi nhé? - Ừ, mặc quần đi thì tôi bắt cho mà chơi! - Em chã! Thầy số đá chân Xuân mà rằng - Đích con cầu tự thật! Đến bây giờ Xuân mới hiểu ra, gật gù - A, à ! - Này, quái nhỉ ! Trông bà củ có vẻ vợ Tây lắm ! Xuân để tay lên mồm làm một cái suỵt rồi khẽ đáp - Chính đấy. Ông thầy số thì thào - Thế sao lại có con cầu tự An Nam ? Chưa kịp đáp, Xuân đã nghe thấy giọng bà Phó - Cậu ơi ! Cậu yêu quý của me ơi, cậu mặc quần áo vào, chóng ngoan... Rồi bà vào. Lần này thì bà đã bỏ cái áo dài, cái khăn vành dây. Cái áo lụa mỏng dính bên trong lại không có cóoc-sê, cái quần lụa mỏng dính, làm cho bà chẳng khác gì một tín đồ của chủ nghĩa khoả thân và làm cho thằng Xuân cảm thấy như mình là một đứa con nhà vô giáo dục. Ông thầy số đứng lên để thủ lễ một chút. Bà Phó hỏi - Thầy xem số hay xem tướng? - Bẩm... cả hai thứ ạ. - Đằng nào đúng ? - Xem số thì đúng hơn. - Xem cho tôi một quẻ đi ! - Bẩm bà lớn cho biết ngày sinh tháng đẻ... - À, thế thì tôi quên, không nhớ rõ. - Bẩm thế để xem tướng vậy, nhưng sợ không được kỹ lắm bằng xem số. - Ừ! Được! Cứ việc... - Bẩm bà lớn tốt lắm, mười hai cung phi chỉ đáng phàn nàn một cung. Bẩm ấy là cung phối hợp, nghĩa là cung chồng. Gò má hơi cao. Bà Phó cau mày một lúc nói có ý gắt - Sao? Phàn nàn cái nỗi gì? Ông Đoan nhà tôi xưa kia tử tế với tôi lắm. Mà ông Phán nhà tôi cũng thế, cũng trung hậu lắm. Lúc ông Phán nhà tôi chết cũng còn kêu là yêu thương tôi. Ở đời này, mấy ai đã hai đời chồng được như thế? - Bẩm vâng... Nhưng mà theo lối cổ thì thế là lưỡng độ, mà đã phải bước đến hai bước thì là đáng phàn nàn. - À, có thế chứ ! Nhưng mà theo lối kim thì mấy đời chồng cũng được, miễn tử tế thì thôi. Cụ đoán đúng đấy ! - Tính nết bà thì nhân đức, hay thương người. - Cụ đoán hay lắm ! - Cung tài bạch tốt, cung điền trạch càng tốt, mà cung mồ mả tổ tiên, thì bẩm... nhờ phúc ấm... dễ thường được đất. - Thế đường tử tức thì ra sao? - Cũng tốt lắm, nhưng mà hơi hiếm. Bà Phó lại ra ý không bằng lòng mà rằng - Sao lại hiếm? Chả gì tôi cũng có hai đứa con rồi. Cô Jannette nhà tôi hiện đã đi học, sắp thi tú tài, mà cậu Phước đây thì hay ăn chóng nhớn, ba tháng nữa thì đúng mười một tuổi. Hai đứa con sao lại là hiếm? - Bẩm nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô... Bao nhiêu con gái thì, theo lời thánh dạy, cũng chẳng đáng kể. Còn con giai mà một có cậu thôi, theo lời thánh dạy, thế cũng là hiếm. - À, ra có một con giai thôi thì cũng là hiếm. - Bẩm bà lớn, liệu bà lớn có còn muốn đi bước nữa? - Thôi! Tôi đã nhất định... nói có vong hồn ông Đoan với ông Phán nhà tôi chứng giám cho, tôi đã nhất định thủ tiết với hai ông! Là vì tôi tuy còn trẻ măng thật, nhưng cũng mang tiếng là già rồi. Chỉ còn nên ở vậy nuôi con thôi. - Bẩm cung tử tức do thế mà là hiếm. - Cụ đoán hay đấy. Thế số cậu Phước thế nào ? Ấy cái đức Phật chùa Hương cho cậu xuống với tôi đã hơn mười năm. Tôi chỉ lo... - Bẩm tốt nhất ! Số cậu là hưởng thụ, suốt đời nhàn hạ mà hưởng cả phú lẫn quý, lẫn khang, lẫn ninh. Bà Phó cúi đầu một cách kính cẩn, khẽ nói - Tôi, tôi cứ sợ mình người trần mắt thịt, không biết chiều ý cậu thì cậu lại đòi về. Thầy số sốt sắng cãi - Chả lo ! Trông qua tướng mạo đủ biết ! Tướng cậu thọ lắm, mà bà lớn nhờ có cậu nên sự thịnh vượng lại càng bền vững. - Hay! Hay! Cụ đoán số thế thì tuyệt nhất trần đời ! - Bẩm nếu bà lớn nói rõ ngày sinh tháng đẻ thì tôi sẽ lấy lá số Tử Vi, thì có thể biết những sự xẩy ra hàng năm, hàng tháng, hàng ngày... - Thế nữa kia ư? - Bẩm vâng. Xem số thì kỹ hơn xem tướng. - Thôi, thế cụ về kẻo khuya, nay mai cụ lại chơi giúp cái việc ấy cho tôi nhé ! Chị ba đâu? Tiễn cụ một đồng bạc xe cho tôi để cụ về! Thế nào cụ cũng lại coi hộ cho tôi đấy! - Vâng, vâng. Bẩm lạy bà lớn, nay mai chúng tôi sẽ đúng hẹn. Ông thầy cắp ô, chiếu, cháp đi khỏi, thì bà Phó hỏi Xuân - Anh này, anh có biết tôi đã làm gì cho anh không? Hốt hoảng lúng túng mất vài phút, Xuân mới nói - Dạ, bẩm bà lớn, nếu không có bà lớn thì chúng tôi phải giam tại bóp. - Ừ, anh cũng biết ơn đấy. - Bẩm, cái ơn ấy thì chả đời nào con quên được. - Anh đừng xưng con với tôi! Tôi là người văn minh, không phân biệt giai cấp, không chia rẽ sang hèn... - Bẩm vâng. - Thế anh còn bố mẹ không? - Bẩm, tôi bồ côi cả bố lẫn mẹ từ sớm. - Tội nghiệp! Thế anh đã có vợ con gì chưa? - Bẩm chưa... - Tội nghiệp! Thế là tốt lắm! Bây giờ thời buổi khó khăn, cũng không nên vợ con làm gì vội. Thế anh có biết tôi gọi anh đến đây làm gì không? - Bẩm chưa ạ. Chúng tôi chờ xem bà lớn phán bảo những gì. - Tôi thì vốn người nhân đức, hay thương người. Mà anh thì cũng đáng thương, đương làm ăn mà bỗng mất việc thế ắt là khổ. Sao anh dại thế? Vẫn biết vào tuổi trẻ trung thì thường tinh nghịch như anh, nhưng mà phải xem người ta có ưng thuận thì hãy... Thế chứ? Xuân ngẩn ngơ mà rằng - Bẩm, con có hiểu gì đâu. Tự nhiên người ta đánh con, người ta đuổi con, người ta áp chế... - Thôi đi, anh đừng chối! - Con... tôi có chối cãi gì đâu? - Thế anh bị đuổi vì lẽ gì? - Tôi đang sửa soạn khăn bông, thùng tắm cho các hội viên, đương lúi húi làm lụng, thì ông Tây ấy vào lôi ra đánh mắng... - Chứ không phải anh đương...? Một cách ngây thơ thành thực nhất đời, Xuân đáp - Tôi đương bịt một cái lỗ ống chì trong buồng tắm của hội quán! - Ồ! Ồ! Thế ông Tây ông ấy bảo anh có phạm một tội, sao anh không cãi? Xuân đỏ mặt hồi lâu rồi ấp úng - Bẩm... bẩm ông ấy buộc những tội gì thì nào tôi có biết tiếng Tây đâu? Bà Phó Đoan đứng ngẩn người ra, nuốt sự thất vọng đánh ực một cái. Bà nhớ lại mấy cái tên, cái lầm từ xưa kia... Từ khi bị hiếp, những cảm giác tê mê hiếm có rất khó tả, rất kỳ quái, cứ theo mãi bà như bóng theo người, lâu dần, việc ấy thành một ám ảnh. Bà vẫn ao ước được - bị hiếp nữa mà không bao giờ cái dịp hiếm có ấy lại tái hiện. Thành thử bà chỉ có hiếp chồng chứ quả thật - nói có quỷ thần hai vai chứng giám - bà chẳng được - bị chồng hiếp cho lần nào. Sau khi đọc bộ Kim Anh lệ sử thấy nói ở cái chùa tỉnh ấy, sư mô cứ vờ là Phật để xuống bán con cho những đàn bà cầu tự, bà đã tức khắc dò hỏi, rồi đi... Bà đã bị tẽn! Lúc về nhà ông Phán ban con cho bà, chứ chẳng có sư mô quái nào. ... Đến lần này. Trước cái vẻ mặt thật thà của Xuân, bà hơi buồn, nghĩ dễ thường nó bị đuổi oan... Bà đã hơi cáu... Nhưng một ý nghĩ thoáng chạy qua óc bà. - Anh lên gác này chờ tôi tắm một lát rồi tôi sẽ nói chuyện tại sao tôi bảo anh về đây. Xuân nghe theo... Hai người lên thang. Đến một cái phòng khách nữa, bà Phó bảo - Anh ngồi đây, xem quyển anbom này mà chờ tôi. Rồi bà bào buồng tắm, cách chỗ Xuân ngồi chờ có vài bước chân. Bà cởi quần áo, đội cái mũ cao su bịt kín tóc, vặn máy nước... Từ cái bông hoa sen kẽm, nước trút xuống ào ào! Bà Phó thỉnh thoảng lại vỗ vào bụng, vào đùi bì bạch. Rồi bà, than ôi! trái ngược - bà nhòm qua lỗ khoá xem bên ngoài động tĩnh ra sao... Thì ra, chăm chú vào quyển sách ảnh, thằng Xuân cứ ngồi nguyên chỗ. Như thường! Tắm xong, bà ra, phán một cách uể oải - Thôi anh về! Tôi định đến mai thì sẽ mượn anh. Ngày mai anh sẽ đến hiệu Âu hoá tìm cô Văn Minh, thì tôi sẽ nói giúp. Thế nào thì rồi anh cũng sẽ khỏi thất nghiệp. - Bẩm... - Thôi, anh không phải là người thông minh! Anh về đi! Mai sẽ biết. Phải nhớ hiệu Âu hoá, tiệm may phụ nữ. Xuân Tóc Đỏ ra đi, với mối hy vọng chan chứa trong lòng, không hiểu rằng mình đã bị khinh bỉ như một nhà đạo đức chân chính đã bị khinh bỉ. ← Chương 2→ Chương 4 Đọc “Số Đỏ” – phải hiểu tình hình đất nước thời đó mới thấm được mặt trái xã hội Vũ Trọng Phụng truyền tải. Đối tượng nhà văn phê phán là tầng lớp tiểu tư sản Hà Thành đầu thế kỉ 20. Nhưng cái hay là ông không đi vào đối tượng chính mà mượn ngay Xuân – cái thằng “lươn lẹo” lại có thói “trưởng giả học làm sang” – để dựa vào nó mà đào sâu vào phê phán sự rởm đời của giới thượng lưu thành thị, từ đó chuyển hướng nói về “tấn trò đời” của những diễn viên đại tài – họ diễn trong cuộc sống, diễn với những người thân, và diễn cả với chính bản thân mình. Xuân Tóc Đỏ, cái thằng nắm sợi dây huyết mạch cho đứa con tinh thần, xuất hiện một cách hết sức dân dã, gần gũi, gần gũi đến mức trần trụi, vì nó đang bận chim chị hàng mía. Là vì nó cứ sấn sổ đưa tay ra toan cướp giật ái tình… Bấy nhiêu con người góp mặt trong một bức tranh hết sức chân thật về cuộc sống của lớp thị dân Việt Nam dưới ách đô hộ của thực dân Pháp. “Đỏ” Nếu nói về nhân vật may mắn đến bất bình thường trong văn học, Trung Quốc có Vi Tiểu Bảo Lộc Đỉnh Ký thì Việt Nam phải nhắc đến Đốc Tờ Xuân. Đúng vậy, thực sự Xuân tóc đỏ số đỏ đến lạ kỳ. Home Số Đỏ - Vũ Trọng Phụng Số Đỏ - Vũ Trọng Phụng 97 lượt thích / 3662 lượt đọc "Số đỏ" xoay quanh cuộc đời của nhân vật chính Xuân Tóc Đỏ. Từ khi hắn chỉ mới là tên hạ lưu bỗng chốc đổi đời, nhảy vọt lên tầng lớp danh giá thời bấy giờ và từ đó "Số đỏ" nêu bật lên thói hư tật xấu của tiểu tư sản Hà thành với lối sống xa hoa đầy giả tạo. Đăng tải chỉ vì mục đích đọc offline. Danh sách Chap Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 - Kết Có thể bạn thích? nơi trổi dậy của hủ /otp ussr x vietnam ,allvietnam Tác giả XyGala 15595 1408 nơi thõa mãn đam mê vẽ chú ý tranh tui vẽ nếu cs sai sót mong thông cảm . Chú ý .không xúc phạm quốc gia nào . [ALLVIETNAM] THE WAR Tác giả Kiiing_Ailllance 38979 6166 [Countryhumans]•[AllVietnam]•[The War] The War - Chiến Tranh . . Vietnam Tôi đã trải qua bao nhiêu? Nghe này.. Năm hay sáu? Không nhớ.. Ha.. Sai rồi! ... Là hai. . . •Warning - Đây là lần đầu tôi viết truyện nên sẽ có nhiều thiếu sót. Mong mọi người có thể góp ý và thông cảm cho tôi. AllVietNamCHs - Quay Trở Lại ? Tác giả buonhayvui 21828 2426 • " Ván cờ thứ hai là sự cứu rỗi cho ván cờ thứ nhất." • • Tác giả Khả Nguyệt. • Ngày đào hố - 800 PM. • Ngày lắp hố Chưa xác định. • Cre On Pinterest. ⚠Cậu không thích/ghét AllVietNam hoặc 1/N Couple trong Tác Phẩm của tớ? - Xin Out hộ ạ; Nếu muốn ở lại đọc và chửi rủa Couple Tác Phẩm của tớ? - Xin đọc lại cái đầu; xóa bình luận và Out. Tớ không rãnh nghe những lời chửi rủa, phê bình không đáng có.⚠ [APH fanfic] Ask or Dare Vietnam Tác giả ChristianaJulie 84060 6281 Sự thật hay thách thức... trò này quá quen thuộc rồi đúng không? Nhưng hôm nay, P và Vietnam-chan sẽ thử trả lời và thực hiện thử thách của mọi người. Hãy hỏi bất cứ về điều gì, miễn là không quá đụng chạm đến chính trị, bởi mục đích chính của chúng ta là vui vẻ, và hãy thách những gì bạn có thể nghĩ ra nhưng đừng quá giới hạn, bởi P chưa có kinh nghiệm viết thể loại này. Bây giờ hãy Ask Or Dare Vietnam nhé~ Notes Nhân vật hoàn toàn thuộc về Himapapa = why her ? [ hetalia fanfic ] vietnam harem Tác giả sona_hatsune 157162 12731 link được dịch bởi TÂM KHIẾT đã được cho phép đăng lại xin hãy giữ một tâm trạng vui vẻ khi đọc Chào! Tôi Là Việt Nam Vietnamharem Tác giả Kannagacha 22180 2558 Truyện nhảm + nhạt Không có ý xúc phạm cá nhân hay tổ chức nào Viết cho dzui và là ngôn Ảnh cháu lượm trên Pinterest [ AllVietnam CHS ] Tránh xa ta ra, lũ âm binh khốn khiếp!! Tác giả NguyetAnhisme2k11 10146 1026 Hé lô= Đứa con tinh thần thứ 3 của mị=3 Cre bìa Pinterest. Um... Đọc truyện đi ròi biết nhéD Only AllVietnam> Drop 1K lượt đọc thì tôi remake AllVietNamCHs Tác giả VietNam-CHs 960 97 Ảnh bìa PinterestTác giảcần tìm Hệ AllNam không couple phụ, notp xin mời bước qua -Lưu ý tôi hay bẻ lái khá gắt có khi 361 độ thay vì 360 độ, nên cốt truyện không rành mạch rõ ràng, có tục tĩu và thi thoảng có OOC; Truyện không liên quan đến lịch sử- Thể loại Xuyên không còn việcCó H hay không? chó biết, tôi còn chưa có kinh nghiệm viết nữa là. Tác phẩm thứ 6 à lộn thứ nhất có sai sót gì thì thông cảm. Ngày Viết 4/5/2023 Dự định ngày hoàn thành 10 000 năm sau Mạng Xã Hội { Chs AllVietnam } Tác giả NguyetAnhisme2k11 2292 264 Tôi xóa những chap khác đi. Tôi làm lại truyện này ^^ Cre bìa Cần tìm. ~ Groupchat & những mẩu truyện nhỏ ~ Lưu ý - Loạn luân, bl - AllVietnam không cp - Có từ tục tĩu - Không theo lịch sử - My 2nd Au Chính xác hơn là au của truyện " The emotionless person " AllVietNam Bình Thường Đến Mức Bất Thường Tác giả Langnhan_hunu 30985 3767 - Lưu ý - - Truyện không có ý xúc phạm bất kì ai - Mọi thứ trong truyện đều không có thật - - AllVietNam không cặp phụ - - Có loạn luân - - T/g rớt văn nên đừng mong chờ văn phong trong này - - Thể loại Hài, Tưởng Tượng, Drama, Gia Đình, Đam Mỹ. - Truyện đọc để vui, không vui thì để khi nào vui hãy xem - _ XEM ĐƯỢC THÌ XEM KHÔNG XEM XIN ĐỪNG XÚC PHẠM _ Cre Idea Mị . ❛ ᴗ ❛. Tác giả Northvietnam0209 873 70 Ảnh bìaBy Nhất An Chi Vie....Tên cũ[allvietnam]Cuộc sống mới sao,được chúng tôi sẽ thử![Countryhumans]....Tên mới[allvietnam]Lời nguyền bất hạnh và hạnh phúc![Countryhumans]...Ờm thì cốt truyện vẫn như cũ ko có j thay đổi cả....Và cảm ơn mn vì đã ủng hộ tôi...1 lần nữa cảm ơn rất nhiều^^....À mn nhớ Vote cho tôi nha~ Yêu mn ^^.. SỐ ĐÀO HOA CỦA XUÂN TÓC ĐỎ MINH+VĂN=VĂN MINH LÒNG THƯƠNG NGƯỜI CỦA BÀ PHÓ ĐOAN Lúc ấy vào độ 3 giờ chiều, một ngày thứ năm. Trong khu sân quần mà bên ngoài là những hàng ruối kín mít, chỉ có một sân hữu là được hai người Pháp dùng đến. Hai đứa trẻ nhỏ tuổi uể oải đi nhặt những quả bóng để nén cho hai người Tây. Mồ hôi ướt đầm áo, hai người này cũng chơi uể oải như những nhà thể thao bất đắc dĩ khác. - xanh ca! 1 - xanh xít! 2 Những câu hô như vậy chen lẫn những tiếng bồm bộp của những quả ban bị đánh đi, như giữ nhịp cho khúc âm nhạc của mấy vạn con ve sầu. Ngoài đường ở vệ hè, một người bán nước chanh, ngồi chồm chỗm trên càng xe, đương nói chuyện với một người bạn đồng nghiệp. - Quái, thứ năm gì mà vắng thế! - Chốc nữa họ mới lại chứ? Bây giờ mới hơn ba giờ. Từ hôm nay trở đi, họ tập gấp, chắc ngày nào cũng phải luyện chứ chả cứ thứ năm thứ bảy hay chủ nhật... - Thế à? Sao biết? - Mê đi! Ba bốn tháng nữa, đức vua ra đây, lại còn gì! Chuyến này sẽ có cúp oai ghê... Các anh các chị gọi là tập mửa mật. Trên hè, dưới bóng cây gạo, một ông thầy số đã có tuổi ngồi bình tĩnh nhìn cái cháp, nghiên mực, miếng son, ống bút, với mấy lá số tử vi mẫu, thỉnh thoảng lại ngáp một cái như một nhà triết học chân chính. Cách đấy mười bước, Xuân Tóc Đỏ ngồi tri kỷ với một chị hàng mía. Thương mại? Không! Ấy là một cuộc tình duyên, với, hơn nữa - theo lối gọi của những ông làm báo - một cuộc tình duyên của Bình dân chữ B hoa. Là vì Xuân Tóc Đỏ cứ sấn sổ đưa tay toan cướp giật ái tình... -... Cứ ỡm ờ mãi! - Xin một tị! Xin một tị tỉ tì ti thôi! - Khỉ lắm nữa! - Lẳng lơ thì cũng chẳng mòn... - Thật đấy. Chính chuyên cũng chẳng sơn son để thờ! Nhưng này! Duyên kia ai đợi mà chờ? Tình kia ai tưởng mà tơ tưởng tình? Hàng đã ế bỏ mẹ ra thế này này, mua chẳng mua giúp lại chỉ được cái bộ ếm... Xuân Tóc đỏ đứng phăng lên, anh hùng mà nói dỗi - Đây không cần! Chị hàng mía lườm dài một cái, cong cớn - Không cần thì cút vào trong ấy có được không? Xuân Tóc Đỏ lại cười hí hí như ngựa rồi ngồi xuống... - Nói đùa đấy, chứ đây mà lại chả cần đấy thì đấy cần đếch gì đây? Thôi đi, làm bộ vừa vừa chứ... Bán một xu nào. - Ừ! Ứ! Đưa tiền ngay ra đây xem! Rút ở túi quần sau một cái mù soa, cởi một nút buộc như một cái tai lợn, Xuân Tóc Đỏ đập đồng hào ván xuống thềm gạch xi măng đánh keng một cái rất oanh liệt. Trong khi chị hàng mía cầm một tấm để róc vỏ thì Xuân lải nhải tự cổ động cho mình - Năm hào còn hai đấy! Tối hôm qua mất ba hào. Thết bạn cẩn thận... Hai hào vé đi tuần trong Hý viện rồi lại bát phở tái năm. Chơi thế mới chánh chứ? Công tử bột thì cũng chúa đến thế là cùng... Ấy ăn tiêu rộng như thế mới chết! Đây bảo đấy về đây phải lo thì khỏi ăn chơi, thì đấy mãi chả nghe! Chị hàng mía làm thinh, Xuân nhồm nhoàm nhai mía, lấy bã ném vào một cái cột đèn. Sau cùng, hắn chùi tay vào quần, đứng lên vươn vai... Chị hàng mía đưa trả hào chín tiền thừa thì hắn khoanh hai tay sau lưng không nhận. - Bỏ hộ vào túi quần... Thọc tay vào! Bực mình, chị hàng để tiền dưới đất thì hắn cúi xuống nhặt lấy vậy. - Chả nưới mẹ gì cả! Than ôi cái cảnh đêm thu tịch mịch càng làm như gợi khách đa sầu! Vừa hát mấy câu cải lương Nam Kỳ, hắn vừa đỏng đảnh tiến đến chỗ ông thầy số. Hắn đứng nhìn ông già hồi lâu như một anh dân quê lần đầu đứng trước cái chuồng khỉ của bà Bé Tý, rồi nói lớn - Xem một quẻ đây! Ông cụ tỉnh cơn ngủ gật tức khắc, lôi ngay cái bút lông gài ở tai xuống nhanh nhẹn chẳng kém những thầy cảnh sát lúc biên phạt. - Hai hào! Hai hào một lá, có bằng lòng thì.... - Một hào đấy! Bói rẻ còn hơn ngồi không. - Ừ, thì đặt tiền đi vậy... - Thì đặt! Đây không cần! Hắn ngồi xuống chiếu, để lên nắp cháp hào chỉ. Ông thầy lấy giấy bản, loay hoay mài mực, nhổ vài ba bãi nước bọt vào nghiên mực, rồi cầm bút hỏi - Ngày sinh, tháng đẻ, nói ra. - Hai mươi nhăm tuổi đấy, bố ạ! Tháng mười, ngày rằm, giờ gà lên chuồng. Ông thầy bò nhoài trên chiếc chiếu, trước khi viết lên giấy còn lẩm nhẩm đọc trong mồm và bấm trên ngón tay. Xuân Tóc Đỏ khoanh tay quanh hai đầu gối, để cằm tì lên một cổ tay. Ông thầy vừa viết vừa nói - Tuần triệt đương đầu kiếp không thân mệnh.... Âm dương tuần triệt tại tiền, Cha mẹ ắt hẳn chơi tiên thuở nào. Nếu nói đúng giờ thì số này phải bồ côi sớm. - Đúng đấy! Đúng! - Lúc thiếu thời thì cậu vất vả lắm. - Khá! - À, mà số này cũng không xấu lắm đâu. Khốc hư tý ngọ cư quan Tiếng tăm rậy khắp giang sơn một thời. Sau này danh phận cũng to cơ đấy! - Được! Thế bao giờ? - Từ năm nay trở đi đã mở vận đấy. - Chưa thấy gì cả. - Cuối năm sẽ thấy. - Từ đầu năm đến giờ đã phát những gì? - Đầu năm đến giờ chỉ phát sao đào hoa thôi...! - Thế là thế nào? - Nghĩa là những chuyện giai gái thì dễ ăn thua lắm. Xuân Tóc Đỏ vỗ tay đôm đốp như những khi nó thấy bọn quần vợt đánh được một miếng hay. Rồi nó nói ngậu sị. - Đúng ghê! Đúng ghê! Hôm qua, lúc tan hát, đi qua ngõ Sầm Công thì có ba bốn chị chạy ùa ra, vây chung quanh, kéo tay, níu áo, tình bỏ mẹ ra ấy! Xin chịu thầy. Rồi quay lại doạ chị hàng mía - Phải biết! Rồi khẽ nói với ông thầy - Ngay như con bé bán mía này thì cũng "nước nôi" đến nơi chứ có không đâu! Cụ đoán đáng đồng tiền lắm. Lúc ấy có một chiếc xe hơi hòm đầu nhọn, đuôi nhọn, đỗ ngay trước cửa sân quần. Cửa xe mở, một bà trạc ngoại tứ tuần mà y phục còn trai lơ hơn của các thiếu nữ, mặt bự ra những son và phấn, tóc đen lay láy nhưng mà quăn quăn, cả người nặng ít ra cũng bẩy mươi cân, nhưng cái khăn vành giây đúng mốt hết sức thì lại nhỏ xíu và ngắn ngủn có một mẩu, một tay cầm một cái dù thật tý hon và một cái ví da khổng lồ, tay kia ôm một con chó bé trông kỳ dị như một con kỳ lân, bước xuống đất một cách nặng nề vất vả. Rồi đến một chàng thiếu niên cao ngẳng, gầy đét, lộ hầu, hai mắt như ốc nhồi, tóc cũng uốn quăn. Âu phục lối du lịch, chui ở xe ra đưa tay cho một thiếu nữ mặc quần đùi trắng, tóc búi, giầu cao su, tay cắp hai cái vợt, chui ra sau cùng. Cả ba đủng đỉnh vào sân. Mải nghe đoán số, Xuân Tóc Đỏ không trông thấy những người ấy. Hắn cứ việc cắt nghĩa mãi cái số đào hoa và hỏi dồn ông thầy - Sau này có giàu không? Hay chỉ có danh giá hão? - Giàu thì chả giàu gì nhưng cũng phong lưu. Câu đoán ấy khiến Xuân ta nghĩ ngợi, mơ mộng. Lúc mới 9 tuổi, nó đã phải đi ở nhờ nhà một người bác họ, họ thúc bá. Bác nó nuôi nó thay đầy tớ và được cả họ khen là nuôi cháy bồ côi. Nhưng một hôm nó bị đánh một trận và bị đuổi đi. Bác gái nó tắm, nó đã khoét một chỗ phên nứa để nhìn! Từ đấy, thằng Xuân lấy đầu hè xó cửa làm nhà, lấy sấu ở các phố, cá hồ Hoàn Kiếm làm cơm. Nó đã bán phá xa, bán nhật trình, làm chạy hiệu rạp hát, bán cao đan hoàn tán trên xe lửa, và vài ba nghề tiểu xảo khác nữa. Ánh nắng mặt trời làm cho tóc nó đỏ như tóc Tây. Cảnh ngộ đó tạo nó nên một đứa hoàn toàn vô giáo dục, tuy nó tinh quái lắm, thạo đời lắm. Nó mới xin được chân nhặt bóng trong sân quần độ trong vòng một năm nay thôi. Nhưng nó đánh quần chóng hay lắm nên được hội viên Pháp và Nam có lòng yêu, được trọng đãi một chút. Mộng tưởng của nó là sẽ có ngày được oai như Chim, Giao 3 nếu hạnh phúc dắt đến cho nó một ông bầu. Bây giờ thì nó cam tâm yên phận là một thằng nhặt bóng. Tuy nhiên nó cũng mừng đã tìm được nghề ấy, cái nghề tuy hèn nhưng còn có thể hy vọng được chút danh thơm. Bán lạc, trèo sấu, câu cá, làm lính chạy cờ hiệu, những nghiệp ấy chỉ dắt đến một chỗ tắc tị. Phong trào thể thao, phong trào bình dân khiến nó lắm lúc tự kiêu tự đắc lạ lùng. - Cụ trông mặt tôi mai sau có phất được không? Ông thầy ngắm nghía cái đầu tóc đỏ, cái trán lép, cái quai hàm to, cái nhân trung dài, hai cái tai đầy đặn ấy, rồi gật gù - Khá lắm! Hậu vận khá lắm! Chỉ tiếc cái tóc không được đen. - Mẹ kiếp! Chứ xưa nay có mũ bao giờ đâu mà tóc chả đỏ! Chợt từ sân quần có một đứa bé chay ra gọi rầm nó lên mà rằng - Kìa anh Xuân! Không vào đi? Tiểu thư đã đến đấy! Không có người, anh không vào đi à? Xuân Tóc Đỏ hỏi - Tiểu thư à? - Phải! Con Văn Minh có cái thằng chồng ta đặt tên là Cà Kếu ấy mà. Cả con mẹ Phó Đoan cũng đến xem, lại đòi chơi nữa! Xuân Tóc Đỏ đứng lên, dặn ông thầy - Cứ viết đi, rồi chiều hay mai tôi lấy, cụ nhé! Nhớ hộ là tiền rồi. Nào! Vào ken cờ ban4 với mỹ nhân cho nó hoa đào một thể! Đi qua chị hàng mía, thằng Xuân cười tình, nháy một cái. - Ơ voa 5 nhé! Mai nhé! Rồi nó chạy vào sân bên tả là chỗ ba người đợi. - Lạy cụ lớn ạ! Lạy ông! Lạy bà! Cặp vợ chồng Văn Minh khẽ cúi đầu đáp, nhưng bà Phó Đoan nguẩy một cái. Thiếu phụ cười, đưa mắt cho chồng. Người này bảo Xuân - Bà tôi không thích kiểu cách thế. Bà Phó Đoan mắng luôn Xuân Tóc Đỏ - Anh ngu lắm! Cụ gì? Tôi chỉ mới đáng tuổi là mẹ anh thôi. Cụ thì ra đẻ được ra mẹ anh nữa kia à? Mà mẹ anh thì... - Lạy bà lớn ạ, cháu lỡ lời, bà lớn tha cho. Sau khi cái cơn thịnh nộ của một me tây chân chính nguội đi rồi, Xuân cầm cái vợt chạy ra phía sân kia. Bộp bộp, ban bay đi bay lại... Bộ đùi trắng nõn của cô Văn Minh làm cho Xuân đánh lỗi mấy quả đầu, và làm cho cô này có cái ảo tưởng là mình chơi cừ hơn xưa. Vẫn còn hầm hầm, bà Phó Đoan lầu nhầu - Cái dân An Nam ngu thật! Thiếu niên đáp - Dì chấp cái hạng ấy làm quái gì! - Dễ tôi cũng phải tập thể thao mới được, không có chả mấy lúc mà già. - Ồ! Nếu thế thì Văn Minh tôi xin ký cả hai tay! Thật không hở dì? Dì thích tập thể thao? Một cuộc đắc thắng của thể thao! Một cuộc tiến bộ của nước Việt Nam! Sự cường thịnh của nòi giống! Ông ấy nói thế một cách sốt sắng chẳng kém những người gầy gò ốm yếu không hề tập thể thao bao giờ và chỉ xui giục kẻ khác. Nguyên do ông ấy là một du học sinh quay về tổ quốc mà không có một mảnh văn bằng nào cả. Hình như ở bên Pháp, ông là bạn thân của những nhà chính trị đã từng làm thứ trưởng, thượng thư, văn hào, vân vân, những vị có danh tiếng mà báo chí Việt Nam cũng nhắc nhỏm tới. Sở Liêm Phóng Securité đã cắt hai viên thám tử đi dò ông. Sau ba tháng ròng rã hai viên thám tử chỉ thấy những hành tung bí mật của ông là hút thuốc lá Camel. Về sau ông lấy vợ giàu. Có vợ rồi, ông đặt là Văn Minh. Sở Liên Phóng Securité lại phải một phen lo sợ. Dò mãi mới biết rằng tên của vợ ông là Văn, của ông là Minh thì ông đặt ngay là Văn Minh, tên vợ ở trên tên ông, tên ông đội dưới, cho nó có vẻ nịnh đầm. Thế thôi, chứ ông chẳng phản đối, cũng chẳng cải cách, quốc gia, quốc tế chi chi, cũng không cả. Từ độ được nhiều người gọi là Văn Minh, ông ta thấy cần phải chủ trương cuộc Âu hoá thì cái tên mới khỏi vô nghĩa. Một cái linh hồn khoẻ trong một xác thịt khoè! Phát minh được chân lý ấy rồi, đi đâu ông cũng hăng hái cổ động cho thể thao. Vợ ông trước nhất, rồi đến người khác. Ông không thể thao, thể dục cũng không, vì không có thì giờ! Cái chương trình Âu hoá của ông ta làm cho ông ta lúc nào cũng phải trầm tư mặc tưởng. Còn lai lịch bà Phó Đoan, thì kể nghe cũng hay hay. Hồi đương xuân, bà bị một người lính Tây hiếp, lúc bà mới ở nhà quê ra tỉnh xem hội Đình Chiến. Sau cuộc hiếp tráp phép đến ngay cuộc hiếp đúng luật, nghĩa là cuộc làm phép cưới. Người lính ấy sau thành một ông Phó Đoan. Ăn ở với nhau độ 10 năm, ông Phó Đoan chết, chết trung thành với nhà nước, chết chung tình với vợ, chết như những người yêu vợ quá sức. Rồi bà lấy một ông phán trẻ được hai năm thì ông chồng nội hoá cũng lăn cổ ra chết. Vì lẽ chưa ai thấy bà có nhân tình, nên những ngọn lưỡi rắn độc phao rằng những ngọn lửa tình do những kẻ chim bà không được đã khêu lên, bà bắt ông phán phải rập tất cả. Bà chính chuyên đến nỗi chồng bà kiệt sức, cạn sức, phải trốn xuống suối vàng. Hai thiếu nữ Pháp và một thiếu niên Nam vào sân. Xuân Tóc Đỏ nhường vợt cho đám hội viên. Một cô đầm đi vào buồng thay quần áo thì Xuân cũng biến mất. Sân quần ầm ĩ những tiếng chào hỏi cười nói. Rồi những quả quần bay đi bay lại như đàn dơi bắt muỗi trên không gian... Một lát sau, tự nhiên thấy một người Pháp nắm tóc Xuân, lôi nó sềnh sệch ra sân mà tát, mà sỉ vả... Mọi người xúm lại hỏi. Thì ra nó bị bắt quả tang nhìn trộm một cô đầm lúc cô đang thay váy để mặc quần đùi! Hội nhất định đuổi nó, và không trả lương tháng ấy nữa. Lúc đó bà Phó Đoan mới nhận ra rằng dân Việt Nam không những ngu mà còn đáng thương. Bà thở dài, ngậm ngùi bảo cháu rể bà - Trẻ trung ai chả có khi dại dột? Tha thứ là phải, chấp làm gì thiếu niên? Rõ khổ, rõ tội nghiệp! Đuổi người ta như thế mà đành lòng! - Năm đều Năm-sáu Tên những vận động viên quần vợt nổi tiếng lúc ấy. Quelques balle đánh một vài quả Au revoir tạm biệt Tóm tắt & Review tiểu thuyết Số đỏ – Vũ Trọng Phụng Mục lục1. Giới thiệu tác giả2. Giới thiệu tác phẩm3. Tóm tắt nội dung tiểu thuyết Số đỏ4. Đánh giá tiểu thuyết Số đỏ 1. Giới thiệu tác giả Vũ Trọng Phụng 1912-1939 sinh ra tại Hưng Yên nhưng lớn lên và mất tại Hà Nội, ông là một nhà văn, nhà báo nổi tiếng của Việt Nam ở đầu thế kỷ 20. Tuy thời gian cầm bút khá ngắn ngủi chỉ tầm 9 năm trước khi mất nhưng ông đã để lại lượng tác phẩm lớn hơn 30 truyện ngắn, 9 tập tiểu thuyết, 9 tập phóng sự, 7 vở kịch, cùng một bản dịch vở kịch từ tiếng Pháp, một số bài viết phê bình, tranh luận văn học và hàng trăm bài báo viết về các vấn đề chính trị, văn hóa, xã hội. 2. Giới thiệu tác phẩm Tiểu thuyết Số đỏ được đăng ở Hà Nội báo từ số 40 ngày 7/10/1936 và được in thành sách lần đầu năm 1936. Cuốn tiểu thuyết thu hút sự chủ ý của nhiều độc giả và giúp tên tuổi của Vũ Trọng Phụng ngày càng được phổ biến. Số đỏ còn được dựng thành kịch và phim. 3. Tóm tắt nội dung tiểu thuyết Số đỏ Xuân Tóc Đỏ là một đứa bé mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lang thang đầu đường xó chợ, phải kiếm sống bằng đủ thứ nghề như trèo me, trèo sấu, thổi kèn, quảng cáo thuốc lậu, nhặt banh ở sân quần vợt,… Bởi vì thiếu đi sự giáo dục, Xuân bị tha hóa. Vào một lần Xuân Tóc Đỏ nhìn trộm một cô đầm thay đồ nên bị cảnh sát bắt. Cuộc đời của Xuân thay đổi từ khi được bà Phó Đoan – một mụ me Tây dâm đãng bảo lãnh. Được bảo lãnh ra, Xuân Tóc Đỏ lại được bà Phó Đoan giới thiệu đến làm việc ở tiệm may Âu hóa của vợ chồng Văn Minh. Từ đây, Xuân Tóc Đỏ đã tham dự vào công cuộc “cải cách xã hội”. Nhờ thuộc lòng những bài quảng cáo thuốc lậu, Xuân được vợ chồng Văn Minh gọi là “sinh viên trường thuốc”, “đốc tờ Xuân”. Dưới sự tâng bốc của gia đình cố Hồng, ông Typn, hắn còn trở thành thi sĩ Xuân, giáo sư quần vợt, nhà cải cách xã hội. Em gái của vợ chồng Văn Minh là cô Tuyết dù đã có vị hôn phu nhưng vẫn mê đắm Xuân. Xuân cứ như thế từng bước gia nhập xã hội thượng lưu, mở rộng mối quan hệ với người giàu và có thế lực. Đặc biệt, việc gây ra cái chết cho cụ Hồng – cụ tổ nhà Văn Minh đã giúp Xuân Tóc Đỏ trở thành ân nhân của đại gia đình cụ Hồng vì sau khi cụ mất, bản di chúc sẽ được hợp pháp hóa. Vì ân nghĩa của Xuân Tóc Đỏ, Văn Minh dẫn Xuân đi xóa bỏ lý lịch trước kia. Trong lúc thời vận đang lên, nhân dịp vua Xiêm tới bắc kỳ, Xuân đăng ký tham gia thi quần vợt. Bằng thủ đoạn gian xảo, trước ngày thi đấu, Xuân Tóc Đỏ khiến hai quán quân bị bắt. Hắn được dịp thi tài với quán quân Xiêm. Xuân đã thua theo lệnh nhằm giữ tình giao hảo giữa hai nước. Khi bị người dân phản đối, hắn diễn thuyết cho đám đông hiểu hành động hy sinh vì tổ quốc của mình. Với cái hùng biện của một người đã thổi loa cho những hiệu thuốc lậu, với cái tự nhiên của một anh lính cờ chạy hiệu rạp hát, lại được ông Văn Minh vặn đĩa kèn, Xuân Tóc ỏ đã chinh phục quần chúng như một nhà chính trị đại tài của Tây phương. Mấy nghìn người bị gọi là mi, không những đã chẳng tức giận chút nào, lại còn vô cùng cảm phục, cho rằng người ta “phải thế nào” người ta mới dám tự do ngôn luận như thế! Cho nên Xuân Tóc ỏ diễn thuyết vừa xong, tiếng vỗ tay của nhân dân ran lên như mưa rào, thiên hạ sốt sắng hoan hô. Tên tuổi của Xuân Tóc Đỏ càng được củng cổ khi được mời vào hội Khai tiến trí thức, được nhận huân chương Bắc Đẩu bội tinh. Kết truyện, Xuân Tóc Đỏ lấy Tuyết, trở thành con rể cụ Hồng. 4. Đánh giá tiểu thuyết Số đỏ Thông qua Xuân Tóc Đỏ – một thằng lươn lẹo lại có thói “trưởng giả học làm sang”, Vũ Trọng Phụng phê phán sự rởm đời của giới thượng lưu thành thị, từ đó chuyển hướng nói về “tấn trò đời” của những diễn viên đại tài – họ diễn trong cuộc sống, diễn với những người thân, và diễn cả với chính bản thân mình. Bằng ngòi bút trào phúng, giọng văn chứa thái độ khinh miệt, Số Đỏ phản ánh thực trạng đồng lời lên án gay gắt xã hội tư sản thành thị ở Việt Nam thời kỳ Pháp thuộc lúc bấy giờ, đó là thời kỳ chạy theo lối sống tân thời lố lăng, đồi bại, bỏ quên những đạo đức, những lớp văn hóa Nho giáo truyền thống đúng đắn. Số Đỏ là một tác phẩm dành cho nhiều lứa tuổi, độc giả nên đọc để có thể thấy được những cái nực cười của xã hội Việt Nam ta trong một giai đoạn đầy biến động của lịch sử nước nhà. Nếu bạn thấy nội dung phù hợp, hãy mua sách ủng hộ tác giả nha Tóm tắt & Review tiểu thuyết Số đỏ – Vũ Trọng Phụng

số đỏ đọc truyện