Sơn Hữu Mộc Hề. 8 follower . Ragazze Anime Kawaii. Ragazza Di Anime Art. Ragazze Anime. Ragazze Anime Carine. Bella Ragazza Anime Sơn quỷ một khúc ca, hát một lần hát hết 50 năm. Đàn một khúc phượng cầu hoàng, nhưng lòng ta người không hiểu. Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi Tâm duyệt quân hề quân bất tri. Thần nhân khác biệt, trong gặp gỡ đã có mầm chia ly, nhưng ta vẫn chấp mê bất ngộ. Môn Văn Lớp: 7 Giúp em bài này với ạ: Trong bài Theo chân Bác nhà thơ Tố Hữu viết: Nhà gác đơn sơ một góc vườn Gỗ thường mộc mạc chẳng mùi sơn Giường mây, Tố Hữu viết: Nhà gác đơn sơ một góc vườn Gỗ thường mộc mạc chẳng mùi sơn Giường mây, Register Now Thế nhưng đó mới chỉ là những mỹ nhân nổi tiếng ở độ tuổi 40. Làng giải trí Hàn Quốc sở hữu rất nhiều mỹ nhân dù đã ở tuổi 50 nhưng vẫn sở hữu vẻ đẹp quyến rũ, làn da trắng mịn không tì vết. Trong đó, đáng chú ý nhất chính là 4 mỹ nhân đình đám như: Lee Sơn Hữu Mộc Hề Chương 7: Tường xuân « Chương Trước Quản Lý Chương Tiếp » Sáng sớm hôm sau, Khương Hằng quần áo chỉnh tề, tới nhà chính, đôi tay nâng lên cung cung kính kính thỉnh sớm Chiêu phu nhân, sau khi ăn cơm xong, thấy Cảnh Thự vẫn cầm theo kiếm, đứng ở tiền viện bồi hồi không đi. "Hôm nay được nghỉ!" 610WpQW. Trên núi có cây* Tác giả Phi Thiên Dạ Tường Tình trạng Hoàn 200 chương Bản edit đang lết…. Văn án Núi có cây xanh, cây có cành Lòng ta có người, người chẳng hay Dàn ý Kể lại hành trình kết thúc chiến loạn, đến khi thiên hạ thống nhất thịnh thế, ca ngợi trí tuệ nhân dân lao động. [*] Trích từ trong bài Việt Nhân Ca’ Đánh giá Tác phẩm lấy bối cảnh Thần Châu chiến loạn chư hầu, thất tinh Huyền Vũ làm biểu tượng. Nội dung rằng, Ung quốc phái ra thích khách đệ nhất thiên hạ Cảnh Uyên, trong buổi hội minh phạt Ung, đàn vang thiên hạ, giết sạch kẻ địch, cuối cùng khiến thiên hạ rơi vào cảnh tranh giành, thiên tử nhanh chóng suy vong, Thần Châu sụp đổ. Mà hai đứa trẻ Khương Hằng, Cảnh Thự do vợ chồng Cảnh Uyên, Khương Chiêu nuôi dưỡng lại gặp gỡ, lại được sáu thích khách truyền dạy tuyệt kỹ, bắt đầu bước lên con đường thống nhất Trung Nguyên xa xăm phía trước, bọn họ gánh vác vương dạo, giữa thế gian tranh đấu đi lang bạt kỳ hồ, chỉ mong nhất thống thiên hạ. Tác phẩm với câu từ cổ phong mỹ lệ của tác giả, là một trong hệ liệt Chư thiên tinh quan’, dùng Việt Nhân Ca’ làm tựa, mượn thơ ca rung động lòng người của Kinh Thi’ để thể hiện quan điểm nghệ thuật. Hoa đào lả tả, ly biệt rồi hội ngộ, tuyến tình cảm hàm súc, quyến luyến, yêu hận tình thù mấy đời, vượt qua loạn thế Chiến quốc, Chư Tử Bách gia, càng thêm vẻ hùng hồn, mạnh mẽ. Chương 1 Điện trên núi ◆ Chương 2 Sứ ba nước Tự ◆ Cầm minh thiên hạ Quyển một ◆ Thập diện mai phục Thập diện mai phục thuộc một trong 10 cổ khúc nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Ra đời vào năm 202 TCN, “Thập diện mai phục” được biết đến như là một bản hùng ca miêu tả về cuộc chiến Hán Sở giao tranh. Mang theo âm hưởng gấp gáp, mãnh liệt, dữ dội và bi thương của chiến trận, nhạc khúc được lưu truyền cho đến tận ngày nay mà không ai biết được về nguồn gốc tác giả của nó. “Thập diện mai phục” còn có tên là “Hoài Âm bình Sở”, lấy trận chiến ở Cai Hạ của Lưu Bang, Hạng Vũ làm chủ đề, vận dụng kỹ xảo riêng của đàn tỳ bà để miêu tả cảnh binh lính giao tranh khiến tâm linh của người nghe chấn động. Nguồn Chương 3 Khách đến nhà ◆ Chương 4 Đứa con riêng Chương 5 Roi phạt đòn ◆ Chương 6 Ngọc dưới gối Chương 7 Tường chắn xuân ◆ Chương 8 Sách Bách Gia Chương 9 Đàn nhuốm máu ◆ Chương 10 Giặc vào nhà Chương 11 Vết sẹo bỏng ◆ Chương 12 Thiên Nguyệt kiếm Chương 13 Hắc Kiếm quyết ◆ Chương 14 Hẹn ba năm Chương 15 Tiệc Thiên Tử ◆ Chương 16 Đôi Tinh ngọc Chương 17 Cảnh kho binh ◆ Chương 18 Thái sử quan Chương 19 Lòng sâu thẳm ◆ Chương 20 Rượu Đồ Tô Chương 21 Bao vải vàng ◆ Chương 22 Lửa Lạc Dương Quyển hai ◆ Quy khứ lai từ Wattpad Cô gái Manh ngáo đến độ cop chương 2 thành chương 1 rồi thắc mắc tại sao truyện dồn dập ngay chương mở đầu 1. Cửa khuyết trên non Gốc sơn trung khuyết. Cửa khuyết thường ám chỉ cung vua/nhà vua Khi xưa tách bước xa nhà, thấy cây dương liễu rườm rà xanh tươi. Nay ta trở bước đến nơi, dầm dề mưa tuyết tuôn rơi lạnh lùng*. Mấy hôm gần đây thời tiết khá tệ. Ba ngày trước dịp Đông Chí, mấy đen đổ về kĩu kịt trên bầu trời vương đô An Dương. Lương vương trẻ tuổi không hề lường trước rằng đặc sứ ba nước lại cùng đến trong một ngày, cứ như đã hẹn nhau giữa đường, khiến hắn quýnh quáng cả lên. Đây là việc hệ trọng nhất mà hắn đảm nhiệm kể từ khi kế vị, vì chỉ trong mấy ngày tới thôi sẽ diễn ra cuộc hội minh của bốn nước. Cuộc hội minh này gắn liền với hưng suy của cả thiên hạ, cũng như vận mệnh ngàn năm của các nước chư hầu rộng lớn khắp vùng Trung Nguyên. Nghĩ đến đây, Lương vương Tất Hiệt căng thẳng đến nỗi hai tay run lẩy bẩy, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay. Đến chạng vạng thì Tất Hiệt xác nhận đặc sứ các nước đều đã tới. Các quan viên cũng báo cáo rằng đã viếng thăm đủ từng người, thu xếp ổn thỏa. Lương vương trẻ tuổi như trút được gánh nặng, thở phù một hơi, cởi dây buộc, tháo mũ miện lẳng ra một góc, nới nới đai lưng, rảo bước về hậu cung. Ngày xuân hoa bay rực rỡ, chiều tà ảm đạm. Lương vương không kìm lòng được, lại nghĩ đến buổi hoàng hôn một năm về trước Khi ấy, vua cha già cả và nghiêm khắc của hắn chỉ còn chút hơi tàn thoi thóp, sống lay lắt đã bảy, tám năm trời. Thái tử anh trai hắn, người lãnh trọng trách giám quốc, cuối cùng cũng chờ được đến ngày cha bọn họ trút hơi thở cuối cùng. Biết rõ điều gì đang chờ đón mình, hắn ẩn náu sâu trong cung An Dương, run cầm cập như một tên tù nhân đón đợi giây phút hành hình. Nhưng chỉ trong một đêm, mọi thứ đảo lộn. Với binh quyền hùng mạnh trong tay, Thượng tướng quân Trọng Văn chớp thời cơ tiên vương giã từ nhân thế, phát động đảo chính chớp nhoáng, tàn sát cả triều đình. Thái tử Thương của nước Lương bị thiêu cháy trong cung điện. Hiện giờ cung điện đã tu sửa và quét vôi xong xuôi, nhưng mỗi lần đi ngang qua đây là một lần Tất Hiệt nơm nớp lo âu, chỉ sợ oan hồn Thái tử cầm kiếm xồ ra bất thình lình, xọc cho một nhát. Giống như khi Cảnh Uyên hành thích mẫu hậu của hắn, chỉ một kiếm là lìa đời. Nếu lúc còn sống mẫu hậu không ủng hộ anh trai hắn lên làm vua, chưa chắc bà đã phải chết. “Lùi lại hết đi.” Tất Hiệt ra lệnh cho lũ thị vệ nội đình, thở hổn hển, bắt đầu leo núi. Cung An Dương được xây dựa vào núi non. Bốn trăm năm trước, đây là biệt cung tránh nóng của hoàng đế nước Tấn. Khi Lương xưng vương dựng nghiệp lớn, Tấn đế – vị vua chung của thiên hạ trên danh nghĩa đã ban biệt cung cho họ Tất nước Lương. Dòng họ Tất huy động sức lực cả nước để sửa chữa và mở rộng cung điện trên núi An cho bề thế hơn, biến nó thành một vương cung khổng lồ vô tiền khoáng hậu. Quần thể kiến trúc kì công ấy tọa lạc trên vách núi. Tòa cung điện nguy nga tráng lệ được nâng đỡ bằng hệ thống cọc trụ đóng thẳng vào những mỏm và vách đá dựng đứng. Ngói lưu ly lung linh, hành lang chạm trổ, cột trụ vẽ hoa văn, tất cả đều trở nên rực rỡ khi hứng đầy ánh dương. Đời truyền đời, tháng nối tháng, năm lại qua năm, địa vị của nước Đại Lương ở vùng Trung Nguyên cũng giống như tòa thiên cung ngạo nghễ trông xuống miền Thần Châu, kiên cố không gì phá nổi. Chỉ có điều mỗi lần quay về tẩm điện lại phải cuốc bộ cả quãng đường núi dài nhường này, mệt chết đi được… Tất Hiệt lấy tay áo quệt mồ hôi, nhưng không dám sai người đỡ lên. Dù sao cũng là vua một nước, sức khỏe yếu chỉ tổ cả nước xì xào. Đúng lúc ấy hắn nghe có tiếng đàn văng vẳng từ tẩm cung, ấy là tiếng Cảnh Uyên đang đàn đó. Tiếng đàn cầm vừa cất lên, Tất Hiệt thấy nhẹ lòng hẳn. Một năm qua, nếu không có âm nhạc của Cảnh Uyên ru hắn vào giấc ngủ, thì dáng vẻ kinh khủng của tiên vương khi hấp hối, thân xác đen thui, vầng trán rướm máu của người anh chết cháy trong điện Hoa Khánh, và thảm cảnh người mẹ với chiếc cổ sũng máu, hứng chịu cái chết như loài gia cầm trong tay đồ tể, sẽ hóa thành ác mộng khiến hắn không tài nào ngủ yên. “Hôm nay đàn bài gì?” Vừa trở lại tẩm điện, Tất Hiệt đã lấy lại phong thái mọi ngày, “mà yêu đời thế?” Chợt hắn phát hiện sau tấm rèm sa là một viên tướng cao to đang ngồi đối diện Cảnh Uyên. Trong lòng Tất Hiệt giật thột, tự hỏi không biết người ấy đến đây từ lúc nào? Đến cũng đến rồi, chẳng thể nào giả vờ là chưa thấy được. Hắn đành khách khí gọi một tiếng “Thượng tượng quân.” Vị tướng ấy chính là Thượng tướng quân Trọng Văn, người nắm trong tay quyền bính thực của nước Lương. Ông ta nói bằng chất giọng rất trầm “Ta nghe nói hôm nay tiểu cữu của ngài tới, ngô vương có muốn gặp hắn không?” Lương vương trẻ tuổi có chút bất an, bốn nước hội minh, sứ giả được nước Trịnh phái đến chính là Thượng tướng quân nước Trịnh – Tử Lư – cũng là cậu ruột của hắn. Tất Hiệt nghĩ ngợi mấy hồi “Ngài có bằng lòng… cho ta gặp cữu cữu trước buổi hội minh không? Hay là ngài ngồi sau bình phong nghe chúng ta nói chuyện?” “Không.” Trọng Văn đáp. Im lặng hồi lâu, Tất Hiệt nghĩ kĩ, nói “Hoặc, tối nay chưa cần gặp ngay. Ngày mai gặp cũng không muộn. Muốn ôn chuyện, lúc nào chẳng có dịp.” Lần này Trọng Văn nói “Ngô vương trưởng thành rồi.” Tất Hiệt không dài lời, ngồi vào bàn, xem tấu chương mấy ngày nay Tả tướng trình lên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trọng Văn một cái. Hiện giờ, cầm sư Cảnh Uyên đang chăm chú lau kiếm, còn Trọng Văn thì đang dõi mắt ngắm mặt trời lặn ngoài tẩm cung. Trọng Văn già rồi. Tất Hiệt còn nhớ cái năm hắn mới gặp ông ta. Vị danh tướng lẫy lừng này là người từng chỉ huy cả ngàn quân kỵ chiến đấu ở Trường Thành, khiến quân Phong Nhung từng cướp bóc ba nước Lương, Đại, Ung** hễ nghe danh là sợ vỡ mật. Vào cái ngày mùa thu Trọng Văn thắng lợi trở về từ miền Tái ngoại, ông còn chưa đến ba mươi tuổi, mà Tất Hiệt năm ấy cũng mới mười hai. Thiếu niên luôn đem lòng ngưỡng mộ người anh hùng cái thế. Hôm ấy, Tất Hiệt kiễng chân ngắm Trọng Văn, mà trong lúc lơ đãng, Trọng Văn cũng tình cờ nhìn thấy hắn, bèn bước tới xoa đầu hắn ngay trước mặt văn võ bá quan, tỏ ra vô cùng thân thiết. Trọng Văn thuở ấy võ uy hiển hách, anh khí phi phàm, giống như thanh cự kiếm ngời ngời sắc bén. Ngày nào ông còn đó, không kẻ nào trên đời dám khiêu chiến nước Lương. Những năm sau đó, Trọng Văn xuất chinh mấy lần liền, chỉ trong bốn năm mà hoàn thành ba chiến dịch lớn, đánh cho kình địch phương Bắc của nước Lương là nước Ung tổn thất nặng nề, nản lòng thoái chí, không còn sức mà nhòm ngó Trung Nguyên. Uy danh thần tướng thiên hạ của Trọng Văn cũng được gây dựng nên từ đó. Nhưng con người ai cũng phải già, kể cả người được mệnh danh là “Chiến thần” cũng không ngoại lệ. Trọng Văn dần dần lớn tuổi, giờ bấm tay tính toán, ông cũng đến tuổi tứ tuần rồi. Sự sắc bén năm xưa nay đã kín đáo hơn, hai bên diềm tóc đã pha sương. So với đám quan văn sống trong nhung lụa, Trọng Văn trông phong trần hơn nhiều. Dẫu vậy, tài điều binh khiển tướng, cầm quân đánh trận của ông là điều mà cả triều đình và nhân dân Đại Lương không bao giờ ngờ vực. Một danh tướng tuyệt thế nhường ấy, đáng lí nên tận hiến cho dòng đích của vương tộc, vậy mà ông lại đứng về phía mình, không ngần ngại đảo chính, phò tá mình lên ngôi vương… Đây quả là nỗi băn khoăn mà Tất Hiệt nghĩ mãi không ra lời giải đáp. Công bằng mà nói, người anh lòng ôm bá nghiệp – Thái tử Tất Thương, lí ra phải là người kế vị hợp ý Trọng Văn hơn mới đúng. Trọng Văn chỉ cần nói một câu là có thể tác động được đến ý đồ của tiên vương. Huống hồ, Thái tử Thương một lòng một dạ mong thống nhất Trung Nguyên, xưng bá thiên hạ. Trọng Văn bắt tay với anh ta, chẳng phải sẽ có lợi nhất hay sao? Đến tận khi táng thân trong biển lửa, anh trai hắn còn luôn miệng van xin Trọng Văn tha thứ, không hiểu rốt cuộc mình sai chỗ nào. Tất Hiệt biết, Trọng Văn không thích cậu ruột của hắn, Thượng tướng quân nước Trịnh – Tử Lư. Tuy lần này bốn nước hội minh chẳng thể thiếu sự góp sức của Tử Lư, nhưng mối liên kết bền chặt giữa vương thất nước Lương và nhà ngoại hắn đã bị Trọng Văn và nhát kiếm vô tình của Cảnh Uyên chém đứt từ vụ huyết án năm ngoái. Cậu hắn sẽ không đời nào tin câu chuyện hoang đường mà sứ giả kể lại – rằng mẫu thân bị chính anh trai hắn sát hại. Cậu hắn nhất định sẽ đoán ra đây là một vụ mưu sát. Có điều hiện giờ tất cả mọi người đang có chung mục tiêu là liên minh với nhau để địch lại nước Ung, nên mọi ân oán cá nhân đều được tạm thời gác lại. Mai này khi liên quân đánh hạ nước Ung ở phương Bắc xong, thì biên giới Lương – Trịnh sẽ trở thành chiến trường mới của Trọng Văn. Khi ấy chẳng thiếu cơ hội cho hai vị tướng hùng mạnh đọ sức. “Bắc Ung là đất man di, ngoài vòng giáo hóa, hệt như lũ sói hung hãn kết bầy kéo cánh ở Linh Châu.” Cuối cùng, khi mặt trời khuất núi, Trọng Văn cũng cất tiếng nói, “Cuộc hội minh lần này không phải chuyện đùa. Đây là nền móng cho vĩ nghiệp nghìn thu vạn thế của ngô vương từ giờ trở đi.” “Phải.” Tất Hiệt đáp, “Chính thế. Cô nghĩ đến cuộc hội minh ngày mai mà thấy như… đang mơ vậy. Nhanh quá, mọi thứ diễn ra nhanh không ngờ. Cô vương cứ tưởng, muốn tiêu diệt nước Ung còn phải cố gắng mười năm, hai mươi năm nữa…” Trọng Văn nghe vậy thì đứng lên, vóc người cao lớn của ông hứng lấy luồng nắng cuối cùng trong ngày. Ông bước lên đài cao ngoài tẩm cung, gọi “Vương của tôi ơi.” Tất Hiệt buông tấu chương, đi theo Trọng Văn, bước tới sau lưng ông. “Hãy nhìn cảnh tượng trước mắt ngài đi.” Trọng Văn nói, “Thời cơ đã đến.” Tất Hiệt đứng trên đài cao vọng trông, ngoài thành An Dương, trong buổi chiều tà, quân doanh của bốn mươi vạn kỵ binh và bộ binh nước Lương nối dài ngút tầm mắt. Mỗi đặc sứ đến đây hội minh lại dẫn theo đội cận vệ lên đến vạn người, cùng đóng quân ngoài thành. Đội vương sư1 khổng lồ và hùng binh bốn nước nơi đây chính là đòn bẩy mạnh mẽ và thiết yếu cho bước đầu thống nhất bờ cõi Thần Châu của hắn. [1] quân của nhà vua Thành An Dương ngời ngời ánh đèn dầu từ hai mươi vạn hộ dân. Khắp thiên hạ này, có tòa thành trì nào sung túc bằng thành An Dương kia chứ? Bốn trăm năm trước, dẫu Tấn Văn Đế có thống trị được cả thiên hạ cũng chẳng vẻ vang thế này. Đây mới đích thực là quốc gia của Thiên tử! “Tiêu diệt lũ man di nước Ung,” Trọng Văn nói, “là đúng với tâm nguyện của cả vua chúa lẫn nhân dân. Thần xin được giương cao ngọn cờ vương đạo vì ngài, dẫn quân chinh phạt miền Tây, quét sạch bất cứ kẻ thù nào của chúng ta. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi chứ chưa phải kết thúc. Vì ngài, mạt tướng sẽ chinh chiến đến lúc từng tấc đất trong thiên hạ đều thuộc về ngài, đến lúc mọi sinh linh trên bờ cõi đều thờ ngài làm vua.” Cảm xúc Tất Hiệt trào dâng, nhất thời không biết phải đáp sao, chỉ sững sờ nhìn Trọng Văn. “Song trước khi đại nghiệp hoàn thành,” Trọng Văn nhẹ nhàng nói, “không có chỗ cho sự thiếu quyết đoán. Thần cáo từ.” Thượng tướng quân Trọng Văn cúi mình trước Tất Hiệt, tấm áo choàng như đám mây rực lửa dưới trời chiều. Ông rời khỏi tẩm cung. Tất Hiệt lặng im trong chốc lát, lơ đãng thở dài khe khẽ, rồi quay về ngồi thẫn thờ bên bàn. “Đến lúc thắp đèn rồi.” Cảnh Uyên ngồi trong bóng tối nhắc nhở. Tất Hiệt nói “Nếu ngươi không cần gấp thì ta muốn đợi thêm lúc nữa.” Cảnh Uyên đáp “Ngươi mù cần gì đèn, đương nhiên không vội.” Dưới đôi lông mày của Cảnh Uyên là tấm băng vải màu đen. Từ ngày Tất Hiệt quen y, vị cầm sư này đã là người mù. Y gảy đàn hay đến nỗi Tất Hiệt trộm nghĩ, khi tiếng đàn cầm của y ngân vang thì mọi loài chim trên đời phải ngừng bay, khi dây đàn khẽ rung thì mọi nguồn nước trên thế gian phải ngừng chảy. Thường nghe, tài đàn của cầm sư đạt đến đỉnh cao khi có thể trò chuyện cùng trời đất; nhưng sau khi nghe Cảnh Uyên đàn, Tất Hiệt mới biết, đỉnh cao của âm nhạc là tìm về quãng thời gian không bao giờ quay trở lại. Hắn quen Cảnh Uyên từ khi nào ấy nhỉ? Kể cũng lạ, hôm nay Lương vương trẻ tuổi bỗng nổi hứng hồi tưởng chuyện cũ. Hắn nhớ về Trọng Văn, nhớ về Cảnh Uyên, nhớ về từng người một… Tựa như cái đêm trước ngày hắn làm lễ tế trời lên ngôi vương, Tất Hiệt đã trằn trọc, không kìm được mà lật lại từng trang hồi ức của bản thân từ nhỏ đến lớn. Sau ngày mai, hắn sẽ trở thành minh chủ của bốn nước, vung cao thanh kiếm minh chủ bằng vàng mà Tấn đế trao tặng, phát hiệu lệnh thảo phạt nước Ung. Giống như Trọng Văn nói, nước Lương cuối cùng sẽ cất bước đi đầu tiên trong công cuộc thống nhất Trung Nguyên. Không hiểu sao tối nay hắn lại đa sầu đa cảm đến thế. Đàn reo đôi tiếng tình tang. Ánh mắt Tất Hiệt lại lia về người trong bóng tối. Trăng rót vào tẩm cung như dòng suối. Với tiếng đàn của mình, Cảnh Uyên có thể vang danh thiên hạ như Trọng Văn vậy. Ấy thế mà vị cầm sư mù cam nguyện nương mình chốn thâm cung, chơi đàn cho một kẻ mà cách đây không lâu hẵng còn là vương tử bị ghẻ lạnh. Bảy năm trước, trên đường từ vương cung đến thành Chiếu Thủy, Tất Hiệt đã bị hớp hồn bởi tiếng ca trong trẻo của một chàng trai. Cảnh Uyên thuở ấy tóc tai rối bời, mắt buộc tấm vải trắng rướm máu, dường như chỉ mới bị hỏng mắt mà thôi. Ngày ấy, y vừa đàn vừa hát bài “Từ ngày chàng tách sang đông, đầu em rối tựa hoa bồng cuộn bay. Há không thoa sáp gội cài? Vắng chàng, trang điểm cho ai ngắm nhìn?” trong chùm thơ Vệ phong. Lúc bấy giờ, chiến tranh giữa hai nước Ung, Lương giằng co dai dẳng. Vùng Chiếu Thủy vừa gặp cảnh binh đao vừa gặp hạn hán lớn suốt ba năm, nạn đói ập tới, người chết đói la liệt khắp mọi nẻo đường. Cảnh Uyên khoác áo bào đen, ngồi ngay ngắn giữa bụi cỏ khô nơi hoang sơn dã lĩnh, vừa đàn vừa hát khúc ca nhớ người đi xa, khiến Tất Hiệt năm ấy mười bốn tuổi rất đỗi xúc động. Hắn bèn dẫn Cảnh Uyên về cung, để y gẩy đàn cho huynh trưởng và các đại thần cùng thưởng thức. Song một khúc hát không thể ngăn chiến hỏa ngập trời. Phải đến khi Trọng Văn về triều đình, quân Lương đại thắng quân Ung, dập tắt chiến tranh bằng chiến tranh, bấy giờ họ mới có thắng lợi đầu tiên. Cảnh Uyên ở trong cung bảy năm, Tất Hiệt đã quen với tiếng hát của y. Có một dạo hắn luôn lo sợ rằng khi hắn bị anh trai ban chết, Cảnh Uyên sẽ không thoát khỏi kết cục bỏ mình, bèn nghĩ kế thu xếp cho y cao chạy xa bay từ sớm. “Ngài nói đúng. Chung quy chúng ta đều có lúc phải chết. Ngài cứ đi trước, ta sẽ theo sau ngay.” Cảnh Uyên nghe hắn nói xong thì chỉ đáp rất đơn giản như vậy, “Nhưng ta sẽ không chết bởi tay anh ngài đâu.” Nếu hai mắt Cảnh Uyên không mù, có khi y đã là mỹ nam nức tiếng thành An Dương, thậm chí nức tiếng toàn thiên hạ, Tất Hiệt thường tự nhủ vậy. Y có nước da trắng nõn nà, đôi mày đầy khí khái, chiếc mũi cao thẳng không tì vết, bờ môi thanh thoát đẹp tuyệt vời, và cả những ngón tay thon biết gảy đàn nữa. Nếu có một ngày, tấm vải đen bịt mắt được tháo xuống khoe cặp mắt ngời sáng như hai vì sao đêm, chẳng biết y sẽ khiến bao nhiêu người phải đem lòng ái mộ. Mà dẫu đôi mắt y có khuất sau dải băng đen đi chăng nữa, khi ánh trăng chiếu lên gương mặt y, mơn man trên khóe môi và sống mũi, thì vẻ điển trai đầy bí ẩn ấy cũng đủ thách thức tất cả những chàng trai đẹp vang danh các nước xa gần. Có điều, Tất Hiệt không tài nào tưởng tượng nổi rằng Cảnh Uyên còn biết kiếm thuật. Thời khắc y tuốt thanh trường kiếm đen bóng ra cũng là lúc trời đất chao nghiêng, chàng trai thanh mảnh cao ráo với thanh kiếm trên tay bỗng hóa thành con người khác. Xem ra Trọng Văn đã biết rõ ngay từ đầu. Thế nên, trong đêm đảo chính, chỉ có một mình Cảnh Uyên bảo vệ an nguy cho Tất Hiệt. Đêm đó cũng là lần đầu tiên Tất Hiệt chứng kiến y vung kiếm. Thái tử Thương phái gần hai trăm quân giáp đã qua huấn luyện nghiêm ngặt đến giết một vương tử trói gà không chặt là hắn, cộng thêm một gã cầm sư mù. Cảnh Uyên bình thản như không, thong thả rút thanh trọng kiếm đen tuyền từ cây đàn cầm – thanh kiếm mà hiện giờ hắn cũng đang cầm trên tay, gác ngay trước cửa. Cảnh tượng Tất Hiệt chứng kiến sau đó đã gieo vào lòng hắn nỗi kinh hoàng tột độ. Trong, ngoài tẩm cung lênh láng máu; máu chảy tràn ra khắp nơi, nhưng không một giọt máu nào bắn lên tấm áo bào đen gọn ghẽ trên người Cảnh Uyên cả. Đến tận khi trong màn đêm bừng lên ánh lửa chói lọi từ phương xa, nghe trong gió có tiếng kêu gào thảm thiết của Thái tử, Cảnh Uyên mới ngồi xuống, giọng trầm trầm “Giờ ngài đã là Lương vương rồi đấy.” Từ đầu chí cuối, Tất Hiệt vẫn không biết tuổi thật của Cảnh Uyên. Bảy năm trước trông y thế nào, bảy năm sau y vẫn nguyên như vậy. Phần lớn thời gian Cảnh Uyên sống trong cung, thỉnh thoảng mới rời cung một chuyến. Tất Hiệt phái thuộc hạ bám theo quan sát từ xa, thì được bẩm báo rằng lần nào chàng mù cũng đến một nhà dân duy nhất, nơi có một người đàn bà và một đứa trẻ. “Tại sao lại là ta?” Tất Hiệt day day hai bên thái dương, thở dài khe khẽ trong màn đêm. Cung nữ vào tẩm điện thắp đèn, bấy giờ Cảnh Uyên mới đáp từ trong bóng tối “Vì ngài là người phù hợp nhất.” Tất Hiệt có chút hụt hẫng, hắn cúi nhìn những bản tấu trên án. Hắn là người dễ xúc động; Tả tướng cho là hắn “có lòng thương hại”, Trọng Văn cũng coi đó là “lí do phù hợp nhất”. Dẫu các quan miệng kín như bưng, Tất Hiệt cũng thầm hiểu, nếu anh mình lên ngôi, sự phân chia quyền lực trong nước Đại Lương chắc chắn sẽ thay đổi. Mà tướng võ oai hùng như Trọng Văn vốn chẳng dễ chế ngự bao giờ2. “Đi ngủ sớm đi.” Cảnh Uyên tra kiếm vào đàn cầm, nhẹ nhàng nói, “Ngày mai là dịp trọng đại của cả thiên hạ. Rồi mai đây, ngày này sẽ đi vào sử sách.” “Ngày mai ngươi sẽ theo ta chứ?” Tất Hiệt hỏi. “Ừ.” Cảnh Uyên đáp. Về lí thì trong buổi hội minh của bốn nước sẽ không có thích khách liều lĩnh tấn công, cũng không cần phải có cầm sư võ nghệ cao cường bảo vệ mình, nhưng Tất Hiệt thật lòng mong Cảnh Uyên ở bên. Chàng trai mù ít nói này đã bầu bạn với hắn suốt bảy năm qua, sát cánh cùng hắn trong hành trình trưởng thành, từ một vương tử ngờ nghệch đến Lương vương của ngày hôm nay. Có rất nhiều điều hắn không thể sẻ chia với người ngoài, cũng không dám kể cho Trọng Văn, chỉ có thể trút bầu tâm sự với Cảnh Uyên. Cảnh Uyên nghe xong chỉ gật đầu nhẹ như mây bay gió thoảng. Y biết mọi cảm xúc và tâm trạng của Tất Hiệt, biết tường tận mọi niềm vui, mọi nỗi sợ và tất cả những âu lo của hắn. Cuộc đời này mà không có Cảnh Uyên, Lương vương trẻ tuổi nghĩ, thì đáng tiếc biết mấy! Hắn muốn nghe tiếng đàn của y cả đời, đến tận lúc hai người họ già đi, đến tận ngày họ xa rời nhân thế. Mục lục Chương 2 Warning lần cuối là bản edit sẽ không chỉn chu như thường đâu nhé vì mình làm để tự đọc là chính, và truyện thì rất dài, làm kĩ mình đuối TvT. Chú thích * Tạ Quang Phát dịch ** Chỗ này có lẽ là Trịnh thì đúng hơn. [2] Ngụ ý Thái tử không điều khiển được Trọng Văn nên sẽ trừ khử. Contents1 Giới thiệu Truyện Sơn Hữu Mộc Các chương mới nhất2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Sơn Hữu Mộc Hề “cập nhật ngày 12/06/2023“ Trọn bộ Sơn Hữu Mộc Hề Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Sơn Hữu Mộc Hề 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Sơn Hữu Mộc Hề Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Bạn đang đọc truyện Sơn Hữu Mộc Hề của tác giả Phi Thiên Dạ Tường. Trên núi có cây, cây trong ấy Lòng ta có người, người nào hay. – —– Một truyền kỳ thời xưa, khi mà tranh đấu khắp nơi, thiên hạ loạn lạc, bá tánh lầm than. Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi. Một câu tóm tắt Tâm duyệt quân hề quân bất tri. Các chương mới nhất Chương 200 200 Hoàn Chương 198-199 Chương 197 197 Trâm Ngọc Chương 196 196 Cảm Tình Nơi Trần Gian Chương 195 195 Quân Phản Loạn Danh sách chương Chương 1 1 Điện Trên Núi Chương 2 2 Sứ Tam Quốc Chương 3 3 Khách Tới Cửa Chương 4 4 Đứa Con Hoang Chương 5 5 Roi Dạy Con Chương 6 6 Ngọc Dưới Gối Chương 7 7 Tường Xuân Chương 8 8 Bách Gia Thư Chương 9 9 Đàn Nhiễm Máu Chương 10 10 Trộm Tới Nhà Chương 11 11 Vết Sẹo Bỏng Chương 12 12 Thiên Nguyệt Kiếm Chương 13 13 Tâm Quyết Hắc Kiếm Chương 14 Ước hẹn ba năm. Chương 15 Tiệc thiên tử. Chương 16 Hai mảnh tinh ngọc. Chương 17 Cảnh tượng trong kho binh khí. Chương 18 Quan Thái Sử. Chương 19 Lòng người khó lường. Chương 20 Rượu Đồ Tô. Chương 21-22 Chương 23 Thấu cốt đinh. Chương 24 Quỷ tiên sinh. Chương 25 Tay nhiễm độc. Chương 26 Thôn Phong Lâm. Chương 27 Nô ɭệ nuôi ngựa. Chương 28 Chủy thủ chiếu nguyêt. Chương 29 Thành Lạc Nhạn. Chương 30 Nguyện cầu sinh. Chương 31 Đạo vào đời. Chương 32 Tử Kiêm Diệp. Chương 33 Mặt nạ da người. Chương 34 Đường vào hồng trần. Chương 35 Hải Đông Thanh. Chương 36 Quân Nam chinh. Chương 37 Huyền Vũ đường. Chương 38 Nhiễu Chỉ Nhu. Chương 39 Ba người nói. Chương 40 Nơi chôn thi cốt. Chương 41 Họ Công Tôn. Chương 42 Thuốc làm mù mắt. Chương 43 Ván cờ. Chương 44 44 Đề Nghị Hòa Đàm Chương 45 45 Con Cố Nhân Chương 46-47 46 Độc Khoét Xương – 47 Thuốc cứu mạng. Chương 48 48 Tù Nhân Chương 49 49 Đường Trốn Về Nam Chương 50 50 Lời Nói Lúc Giận Dỗi Chương 51 51 Hoa Hạ Kiếm Chương 52 52 Sổ Sách Báo Cáo Công Tác Trọn bộ Truyện Sơn Hữu Mộc Hề “cập nhật ngày 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment 山有木兮/Trên núi có cây Trình bày Luân Tang 伦桑 Lời Cố Linh Lạc 顾聆落 Nhạc Chấp Tố Hề 执素兮 Biên soạn Hằng Chiếu 恒曌 – Ca khúc chủ đề trong game “Tranh Quang – Truyền thuyết người cá chi nến trường sinh” – Link —– Vietnamese translation Na Xiaholic Đôi lời “Trên núi có cây, cây có cành Lòng này có chàng, chàng đâu hay” —– Ai cần mang đi đâu thì nhớ credit cho mình nhé. PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDIT! —– 世说鲛人之语 深海而居 织绡绮丽 Shì shuō jiāo rén zhī yǔ shēnhǎi ér jū zhī xiāo qǐlì Người ta kể rằng, người cá sống nơi đáy biển thăm thẳm, dệt tơ đẹp tuyệt . 向来如梦佳期 若许曾经 虽死何惜 xiànglái rú mèng jiāqí ruò xǔ céngjīng suī sǐ hé xī luôn ươm mơ về một mối tình đẹp như mộng, dẫu chết cũng không luyến tiếc . 到天真无忧无虑 到万物尽收眼底 dào tiānzhēn wú yōu wú lǜ dào wànwù jìn shōu yǎndǐ từ thuở còn ngây ngô vô lo vô nghĩ cho đến ngày nhìn thấu hết mọi sự đời . 谁能笑容明亮 一如往昔 shéi néng xiàoróng míngliàng yī rú wǎngxī làm sao còn có thể nở nụ cười sáng ngời như năm ấy . 从竹马青梅之谊 到并肩不离不弃 cóng zhúmǎ qīngméi zhī yì dào bìngjiān bù lì bù qì từ khi còn là trúc mã thanh mai cho đến tháng ngày sánh bước không rời . 再多风雨 何所畏惧 zài duō fēngyǔ hé suǒ wèijù dù trải qua bao gian khó cũng chẳng hề run sợ . 愿此间 山有木兮卿有意 昨夜星辰恰似你 yuàn cǐjiān shān yǒu mù xī qīng yǒuyì zuóyè xīngchén qiàsì nǐ nguyện nơi đây núi có cây người có tình, vì tinh tú đêm qua sao lại giống người quá đỗi . 身无双翼 却心有一点灵犀 shēn wú shuāngyì què xīn yǒu yīdiǎn língxī chẳng ở cạnh nhau nhưng linh hồn vẫn đồng điệu đấy thôi . 愿世间 春秋与天地 眼中唯有一个你 yuàn shìjiān chūnqiū yǔ tiāndì yǎnzhōng wéi yǒu yīgè nǐ nguyện trên đời này xuân thu hòa cùng với đất trời, trong mắt vẫn chỉ có mỗi mình người mà thôi . 苦乐悲喜 得失中尽致淋漓 kǔ lè bēi xǐ déshī zhōng jìn zhì línlí sướng khổ vui buồn, dẫu được hay mất nói cho cùng vẫn sẽ là niềm vui . 世说长生不熄 巍峨殿阙 孤烛流离 shì shuō chángshēng bù xī wéi’é diàn quē gū zhú liúlí người ta kể rằng, nến trường sinh không bao giờ tắt, cô độc giam mình giữa cung điện nguy nga . 向来难测人心 花开一季 碾作尘泥 xiànglái nán cè rénxīn huā kāi yījì niǎn zuò chén ní lòng người vốn dĩ khó đoán, hoa nở rồi lại tàn, quay về với lòng đất . 从歧途误入迷局 到尽处真相浮起 cóng qítú wù rù mí jú dào jǐn chù zhēnxiàng fú qǐ từ thuở còn lầm đường lạc lối cho đến ngày mọi sự thật đều hiển hiện rõ ràng . 才惊觉谜底竟然 是自己 cái jīng jué mídǐ jìngrán shì zìjǐ bỗng giật mình nhận ra đáp án lại xuất phát từ chính bản thân . 从碧落黄泉寻觅 到末路抉择瞬息 cóng bìluò huángquán xúnmì dào mòlù juézé shùnxī mãi tìm kiếm nơi cùng trời cuối đất, bất chợt lại phải đưa ra lựa chọn ở bước đường cùng . 执手相依 最难期许 zhí shǒu xiāngyī zuì nán qí xǔ chỉ đành nắm lấy tay nhau ấp ủ niềm hy vọng nhỏ nhoi . 愿此间 山有木兮卿有意 昨夜星辰恰似你 yuàn cǐjiān shān yǒu mù xī qīng yǒuyì zuóyè xīngchén qiàsì nǐ nguyện nơi đây núi có cây người có tình, vì tinh tú đêm qua sao lại giống người quá đỗi . 身无双翼 却心有一点灵犀 shēn wú shuāngyì què xīn yǒu yīdiǎn língxī chẳng ở cạnh nhau nhưng linh hồn vẫn đồng điệu đấy thôi . 愿世间 春秋与天地 眼中唯有一个你 yuàn shìjiān chūnqiū yǔ tiāndì yǎnzhōng wéi yǒu yīgè nǐ nguyện trên đời này xuân thu hòa cùng với đất trời, trong mắt vẫn chỉ có mỗi mình người mà thôi . 苦乐悲喜 得失中尽致淋漓 kǔ lè bēi xǐ déshī zhōng jìn zhì línlí sướng khổ vui buồn, dẫu được hay mất nói cho cùng vẫn sẽ là niềm vui . 愿此间 山有木兮卿有意 天涯海角皆随你 yuàn cǐjiān shān yǒu mù xī qīng yǒuyì tiānyáhǎijiǎo jiē suí nǐ nguyện nơi đây núi có cây người có tình, dù là chân trời hay góc bể vẫn sẽ sánh vai cạnh bên người . 纵然回忆 才明了不如归去 zòngrán huíyì cái míngliǎo bùrú guī qù giật mình hồi tưởng bỗng nhận ra chẳng bằng quay trở về . 愿世间 春秋与天地 眼中唯有一个你 yuàn shìjiān chūnqiū yǔ tiāndì yǎnzhōng wéi yǒu yīgè nǐ nguyện trên đời này xuân thu hòa cùng với đất trời, trong mắt vẫn chỉ có mỗi mình người mà thôi . 苦乐悲喜 得失中尽致淋漓 kǔ lè bēi xǐ déshī zhōng jìn zhì línlí sướng khổ vui buồn, dẫu được hay mất nói cho cùng vẫn sẽ là niềm vui . 你我情意 当如此尽致淋漓 nǐ wǒ qíngyì dāng rúcǐ jìn zhì línlí tình cảm chúng ta cũng sẽ mãi tròn vẹn như thế . END . [Bắc Minh Huyền Vũ] Sơn hữu mộc hề là tác phẩm mới nhất, nối tiếp [Tử Vi Tinh Viên] Ưng nô, [Đông Hoa Thanh Long] Buông tiểu thụ kia ra, [Tây Cực Bạch Hổ] Tương kiến hoan trong hệ liệt Chư Thiên Tinh Quan của Phi Thiên Dạ Tường. Truyện được đăng tải từ ngày 10/10/2020 trên Tấn Giang. Rút kinh nghiệm từ truyện trước, mình cần thời gian để đọc QT và tích lũy trước khi làm bộ này. Như mọi truyện khác, mình chuyển ngữ cho bản thân mình đọc, đề nghị các bạn mua chương trên Tấn Giang cho tác giả. Việc chuyển ngữ dự kiến hoàn thành trong khoảng 3 năm nếu suôn sẻ. Mở đầu . Cầm minh thiên hạ 01 – 02 Quyển 1 . Thập diện mai phục 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 – 09 – 10 – 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 – 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 – 31 – 32 – 33 – 34 – 35 – 36 – 37 – 38 – 39 – 40 – 41 – 42 – 43 – 44 – 45 – 46 – 47 – 48 … – Một ngày không xa

sơn hữu mộc hề